Buýt chiều xuân
Có một chiều tôi lang thang, lang thang chẳng điểm dừng. Chân tôi đặt lên chuyến buýt ấy bao giờ chẳng rõ. May là còn một chỗ ngồi. Xe chạy.
Cây cối, nhà cửa bên đường vụt qua tôi hay tôi đang vụt qua chúng? Cảm giác thật kỳ lạ. Sau màn thu tiền của anh nhân viên tôi mặc sức thảnh thơi, thư thái lạ kỳ.
Lâu lắm rồi mình mới có cảm giác này. Lòng nhẹ tênh tênh, đầu óc rỗng mà sảng khoái tuyệt đối. Cái nắng mùa xuân dịu dàng, mơn trớn sờ vào má tôi. Còn gió, gió chiều xuân dặt dìu, khi lại dữ dội phù phù tạt vào mặt làm những sợi tóc xõa đầy. Tôi thích cảm giác này, không gian này!
Có một chiều tôi lang thang, lang thang chẳng điểm dừng. Chân tôi đặt lên chuyến buýt ấy bao giờ chẳng rõ. May là còn một chỗ ngồi. Xe chạy.
Cây cối, nhà cửa bên đường vụt qua tôi hay tôi đang vụt qua chúng? Cảm giác thật kỳ lạ. Sau màn thu tiền của anh nhân viên tôi mặc sức thảnh thơi, thư thái lạ kỳ.
Lâu lắm rồi mình mới có cảm giác này. Lòng nhẹ tênh tênh, đầu óc rỗng mà sảng khoái tuyệt đối. Cái nắng mùa xuân dịu dàng, mơn trớn sờ vào má tôi. Còn gió, gió chiều xuân dặt dìu, khi lại dữ dội phù phù tạt vào mặt làm những sợi tóc xõa đầy. Tôi thích cảm giác này, không gian này!
Người
trên xe ngày càng đông nghịt. Con nít nhóc nheo. Mấy cô cậu học sinh
nói cười rộn ràng, chọc phá nhau như muốn rung chuyển chàng buýt. Xe
dừng rồi lại chạy, chạy rồi lại dừng, kẻ lên người xuống như một tất yếu
của cuộc sống. Và vui sao khi mấy chàng thanh niên tong teo, có vẻ quê
mùa, bề ngoài hông được galăng cho lắm lại í ới nhường chỗ cho cụ già,
em nhỏ và xăng xái giúp chị hàng rong đỡ
thúng đu đủ nặng ịch lên, xuống xe… điều này khác hẳn với cái chung mà
người ta thường nói về văn hóa xe buýt nhỉ? Có lẽ đó là sự khác biệt
giữa người thành phố với người quê, mà đặc biệt là trai miền Tây quê tôi
cũng “đẹp” hơn trai miền khác vậy mà!
Cảnh vật quanh tôi đẹp lạ! Vẫn khói xe, bụi đường, người ngợm ồn ào, đông đúc chen qua nhau mà sao tôi cảm giác được mặt mình giãn ra chứ không co nhúm như cuộc sống tất bật thường nhật. Xuân chăng?
Ờ…! Thì… xuân! Chẳng phải xuân đã gỡ tờ lịch cuối đấy thôi! Chẳng phải xuân đã vôi lại, thay mới chiếc áo cũ kỹ, lắm bụi đường của nhà nhà sao? Và xuân cũng đã đem kiệu, cải về chợ cho Mẹ mần dưa. Xuân mang gió bấc về cho Bà khăn quấn, khăn bịt… Hơn hết xuân đã mang tình thương về với mọi nhà, trên từng chuyến xe. Sẽ nhớ! Nhớ mãi chuyến buýt chiều xuân này.
*************************************************************************************************************Cảnh vật quanh tôi đẹp lạ! Vẫn khói xe, bụi đường, người ngợm ồn ào, đông đúc chen qua nhau mà sao tôi cảm giác được mặt mình giãn ra chứ không co nhúm như cuộc sống tất bật thường nhật. Xuân chăng?
Ờ…! Thì… xuân! Chẳng phải xuân đã gỡ tờ lịch cuối đấy thôi! Chẳng phải xuân đã vôi lại, thay mới chiếc áo cũ kỹ, lắm bụi đường của nhà nhà sao? Và xuân cũng đã đem kiệu, cải về chợ cho Mẹ mần dưa. Xuân mang gió bấc về cho Bà khăn quấn, khăn bịt… Hơn hết xuân đã mang tình thương về với mọi nhà, trên từng chuyến xe. Sẽ nhớ! Nhớ mãi chuyến buýt chiều xuân này.
Lời Tỏ Tình Mùa Xuân
Tác giả: Thanh Tùng
Artist: Diễm Liên
Mùa Xuân đến đạp xe trên phố tóc xõa vai mềm.
Mùa Xuân hát (hái) nụ hoa thơm ngát nở trên môi hồng.
Mùa xuân rất hiền lặng yên ngồi nghe tôi hát.
Và tôi biết rằng nói yêu em là điều khó khăn.
Mùa xuân đến rồi, mùa xuân nói giùm với em.
Tình yêu rất gần
Tình yêu hãy đừng là cánh chim.
Em ơi nghe chăng mùa xuân?
Mùa xuân hát ở trong lòng!
Đất nước với sức sống mới
Như chim én bay trên trời cao ...
Em ơi nghe chăng tình yêu
Tình yêu hé nở ban đầu!
Như xuân đang sang mênh mang,
Như con tim yêu thương nồng say ...!
Mùa Xuân lại đến với những tiếng hát bát ngát
Với những con người
Cuộc đời mang con tim say trong tương lai
Mùa xuân vẫn còn đang ở lạị
Mùa xuân rất hiền, lặng yên ngồi nghe tôi hát.
Còn em lặng yên ngồi nghe lời tỏ tình của mùa xuân!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét